Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Bến Tre 22-12-2007

He he, Vũ moi di Ben Tre ve, cung lau rui khong di ra ngoai thanh pho choi, ve lai khung canh dong que, nho lai ngay xua minh o duoi que cung that binh di va yen tinh. Dem nghe tieng enh uong keu, nhung dem hom do trang that sang, moi nguoi ra truoc ngoi tan doc, that thu vi, tat ca moi thu deu yen tinh, troi se se lanh, cai lanh cua dong que. Sang moi nguoi day di an sang, di le xong sau do ra cho mua mot dong do an ve "man an", an that ngon nhung cai noi lau thi cay qua "toi" luon hihi. Nho lai that vui, cam on cac ban that nhieu da cung di cung choi va cung vui he he.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

Tại sao có lễ Giáng Sinh

Có một người đàn ông không tin vào Thiên Chúa và ông đã không ngần ngại cho người khác biết cảm nhận của mình như thế nào về Tôn Giáo và những ngày lễ Tôn Giáo, như lễ Giáng Sinh. Vợ ông ta tuy nhiên đã tin vào Thiên Chúa và bà đã giáo dục con trẻ cũng có niềm tin xác tín nơi Ngài và Chúa Giêsu, bất chấp mọi lời chỉ trích phê phán của chồng mình.
Vào một đêm Noel tuyết trắng, vợ ông dẫn lũ trẻ đến dự Lễ Đêm Giáng Sinh ở khu vực nông trị nơi họ sinh sống. Bà mời chồng mình cùng đi nhưng ông đã từ chối."Điều đó thật vô nghĩa!" ông ta nói. " Tại sao Thiên Chúa lại hạ thấp bản thân mình để đến trần gian như một con người bình thường? Chuyện đó thật buồn cười!". Vì thế nên vợ con ông ta đã đi, và ông ta đã ở nhà một mình.

Một lúc sau, những cơn gió thổi manh hơn và tuyết chuyển sang bão.Khi ông nhìn ra chửa sổ, ông chỉ toàn thấy bão tuyết mịt mù. Ông ngồi xuống nghỉ ngơi trước lò sưởi.

Rồi ông nghe tiếng đập mạnh. Thỉnh thoảng tiếng đập ấy lại va vào cửa sổ. Rồi tiếng đập khác, cứ thế. Ông nhìn ra ngoài nhưng không thể nhìn xa hơn vài mét. Khi tuyết tan bớt đi, ông mới dám bước ra ngoài xem cái gì đã đập vào cửa sổ. Nơi cánh đồng gần nhà ông, ông thấy một bầy ngỗng hoang. Có lẽ chúng đang bay đến miền Nam để trú đông, nhưng do cơn bão tuyết làm chúng mắc kẹt nơi này. Chúng bị lạc và mắc kẹt trên trang trại của ông. Không có thức ăn và chỗ trú. Chúng chỉ đập cánh và bay mò mẫm, vô hướng quanh ruộng lúa. Dường như một cặp trong số chúng đã va vào cửa sổ.Ông cảm thấy tiếc cho đàn ngỗng và rất muốn giúp chúng. Kho thóc sẽ là nơi tuyệt vời cho chúng nghỉ chân, ông nghĩ. Nó ấm áp và an toàn; chắc chắn chúng có thể ở lại đêm và đợi cơn bão tan đi. Nên ông đến kho thóc rồi mở rộng cửa, hy vọng chúng sẽ thấy cửa mở mà bước vào. Nhưng đàng ngỗng cứ vỗ cánh bâng quơ và dường như không chú ý đến kho thóc hay điều đó có ý nghĩa gì cho chúng. Ông cố làm cho chúng chú ý, nhưng chỉ làm cho chúng sợ và chúng càng lùi xa hơn.

Ông vào nhà và lấy một ít bánh mì bóp vụn, rồi tạo thành một đường bánh mì dẫn vào kho thóc. Nhưng chúng vẫn không hiểu ý ông.

Bây giờ ông trở nên bực bội. Ông đứng đằng sau chúng và cố xua chúng vào, nhưng chúng càng sợ và bay tán loạn khắp hướng, không con nào chịu vào kho nơi mà chúng sẽ được ấm áp và an toàn." Tại sao chúng không theo tôi ? " ông kêu lên. " Chúng không thấy chỉ có chỗ này có thể cứu chúng sống sót qua cơn bão trong cơn bão sao? ".

Ông nghĩ một lúc rồi nhận ra rằng chúng không thể theo con người. " Nếu tôi là con ngỗng, tôi có thể cứu chúng" ông nói lớn.

Rồi ông nảy ra một sáng kiến. Ông đi vào kho, bắt lấy một con ngỗng của ông nuôi rồi bế nó trên tay, sau đó ông đi xoay quanh đằng sau đàn ngỗng hoang ấy, ông thả nó ra. Ngỗng của ông bay đến đàn rồi đi thẳng vào kho-từng con một nối tiếp nhau đi vào kho một cách an toàn.

Ông lặng lẽ đứng đó một lúc rồi những lời ông thốt ra lúc nãy chợt gợi lên trong tâm trí ông " Nếu tôi là ngỗng, tôi có thể cứu chúng!". Rồi ông nghĩ đến những gì ông đã nói với vợ con lúc sớm " Tại sao Thiên Chúa lại muốn trở nên như chúng ta? Điều đó thật buồn cuời!". Điều đó chợt trở nên có ý nghĩa. Đó là những gì mà Thiên Chúa đã làm. Chúng ta những con ngỗng. Thiên Chúa đã để con Ngài trở nên giống chúng ta hầu Ngài có thể tỏ cho chúng ta thấy con đường và cứu chuộc chúng ta. Ông thừa nhận đó là ý nghĩa của Lễ Giáng Sinh.

Khi những cơn gió và bão tuyết mịt mờ qua đi, linh hồn ông trở về yên tĩnh và suy ngẫm về điều tuyệt diệu này. Ông chợt hiểu lễ giáng sinh là gì, tại sao Đức KITO đã đến. Những năm tháng nghi ngờ và bất tín đã tan biến mất như cơn bão đi qua. Ông quỳ gối trên tuyết rồi cầu nguyện, lời cầu nguyện đầu tiên: "Cảm tạ Thiên Chúa đã đến trong hình hài con người hầu cứu thoát chúng con khỏi cơn bão cuộc đời".

(Sưu tầm)

Cầu chúc mọi người một đêm Giáng Sinh đầy bình an và thật ý nghĩa!.

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

Màu mới

Thay mot mau moi cho blog cung hay phai khong ne, de thay doi mot chut gi do van quen nhin. Hom nay minh muon viet that nhieu nhung den gio phai di ngu rui, mong muon co luc nao do ranh roi de viet nhung cung ko duoc, den noi ma viet khong co dau luon ne. Ngay nao minh cung vao blog de xem co ai comment cho minh khong, hihi nhung cung van the, blog cua Khanh Vu het duoc quan tam rui chang ?. Phai doi phong cach thoi, cu buon mai cung dau thay doi duoc gi, viet gi do vui vui hay hay de moi nguoi doc thu gian thi hay hon nhieu phai khong ne. Minh se co gang, hen o bai viet sau nhe. May hom nay nghien cuu Java nhuc dau qua, co ban Thanh giup do cung do cuc phan nao, cam on nhe. Dem den va ngay moi lai bat dau hay vui len Vu nhe.