Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Bến Tre 22-12-2007

He he, Vũ moi di Ben Tre ve, cung lau rui khong di ra ngoai thanh pho choi, ve lai khung canh dong que, nho lai ngay xua minh o duoi que cung that binh di va yen tinh. Dem nghe tieng enh uong keu, nhung dem hom do trang that sang, moi nguoi ra truoc ngoi tan doc, that thu vi, tat ca moi thu deu yen tinh, troi se se lanh, cai lanh cua dong que. Sang moi nguoi day di an sang, di le xong sau do ra cho mua mot dong do an ve "man an", an that ngon nhung cai noi lau thi cay qua "toi" luon hihi. Nho lai that vui, cam on cac ban that nhieu da cung di cung choi va cung vui he he.

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

Tại sao có lễ Giáng Sinh

Có một người đàn ông không tin vào Thiên Chúa và ông đã không ngần ngại cho người khác biết cảm nhận của mình như thế nào về Tôn Giáo và những ngày lễ Tôn Giáo, như lễ Giáng Sinh. Vợ ông ta tuy nhiên đã tin vào Thiên Chúa và bà đã giáo dục con trẻ cũng có niềm tin xác tín nơi Ngài và Chúa Giêsu, bất chấp mọi lời chỉ trích phê phán của chồng mình.
Vào một đêm Noel tuyết trắng, vợ ông dẫn lũ trẻ đến dự Lễ Đêm Giáng Sinh ở khu vực nông trị nơi họ sinh sống. Bà mời chồng mình cùng đi nhưng ông đã từ chối."Điều đó thật vô nghĩa!" ông ta nói. " Tại sao Thiên Chúa lại hạ thấp bản thân mình để đến trần gian như một con người bình thường? Chuyện đó thật buồn cười!". Vì thế nên vợ con ông ta đã đi, và ông ta đã ở nhà một mình.

Một lúc sau, những cơn gió thổi manh hơn và tuyết chuyển sang bão.Khi ông nhìn ra chửa sổ, ông chỉ toàn thấy bão tuyết mịt mù. Ông ngồi xuống nghỉ ngơi trước lò sưởi.

Rồi ông nghe tiếng đập mạnh. Thỉnh thoảng tiếng đập ấy lại va vào cửa sổ. Rồi tiếng đập khác, cứ thế. Ông nhìn ra ngoài nhưng không thể nhìn xa hơn vài mét. Khi tuyết tan bớt đi, ông mới dám bước ra ngoài xem cái gì đã đập vào cửa sổ. Nơi cánh đồng gần nhà ông, ông thấy một bầy ngỗng hoang. Có lẽ chúng đang bay đến miền Nam để trú đông, nhưng do cơn bão tuyết làm chúng mắc kẹt nơi này. Chúng bị lạc và mắc kẹt trên trang trại của ông. Không có thức ăn và chỗ trú. Chúng chỉ đập cánh và bay mò mẫm, vô hướng quanh ruộng lúa. Dường như một cặp trong số chúng đã va vào cửa sổ.Ông cảm thấy tiếc cho đàn ngỗng và rất muốn giúp chúng. Kho thóc sẽ là nơi tuyệt vời cho chúng nghỉ chân, ông nghĩ. Nó ấm áp và an toàn; chắc chắn chúng có thể ở lại đêm và đợi cơn bão tan đi. Nên ông đến kho thóc rồi mở rộng cửa, hy vọng chúng sẽ thấy cửa mở mà bước vào. Nhưng đàng ngỗng cứ vỗ cánh bâng quơ và dường như không chú ý đến kho thóc hay điều đó có ý nghĩa gì cho chúng. Ông cố làm cho chúng chú ý, nhưng chỉ làm cho chúng sợ và chúng càng lùi xa hơn.

Ông vào nhà và lấy một ít bánh mì bóp vụn, rồi tạo thành một đường bánh mì dẫn vào kho thóc. Nhưng chúng vẫn không hiểu ý ông.

Bây giờ ông trở nên bực bội. Ông đứng đằng sau chúng và cố xua chúng vào, nhưng chúng càng sợ và bay tán loạn khắp hướng, không con nào chịu vào kho nơi mà chúng sẽ được ấm áp và an toàn." Tại sao chúng không theo tôi ? " ông kêu lên. " Chúng không thấy chỉ có chỗ này có thể cứu chúng sống sót qua cơn bão trong cơn bão sao? ".

Ông nghĩ một lúc rồi nhận ra rằng chúng không thể theo con người. " Nếu tôi là con ngỗng, tôi có thể cứu chúng" ông nói lớn.

Rồi ông nảy ra một sáng kiến. Ông đi vào kho, bắt lấy một con ngỗng của ông nuôi rồi bế nó trên tay, sau đó ông đi xoay quanh đằng sau đàn ngỗng hoang ấy, ông thả nó ra. Ngỗng của ông bay đến đàn rồi đi thẳng vào kho-từng con một nối tiếp nhau đi vào kho một cách an toàn.

Ông lặng lẽ đứng đó một lúc rồi những lời ông thốt ra lúc nãy chợt gợi lên trong tâm trí ông " Nếu tôi là ngỗng, tôi có thể cứu chúng!". Rồi ông nghĩ đến những gì ông đã nói với vợ con lúc sớm " Tại sao Thiên Chúa lại muốn trở nên như chúng ta? Điều đó thật buồn cuời!". Điều đó chợt trở nên có ý nghĩa. Đó là những gì mà Thiên Chúa đã làm. Chúng ta những con ngỗng. Thiên Chúa đã để con Ngài trở nên giống chúng ta hầu Ngài có thể tỏ cho chúng ta thấy con đường và cứu chuộc chúng ta. Ông thừa nhận đó là ý nghĩa của Lễ Giáng Sinh.

Khi những cơn gió và bão tuyết mịt mờ qua đi, linh hồn ông trở về yên tĩnh và suy ngẫm về điều tuyệt diệu này. Ông chợt hiểu lễ giáng sinh là gì, tại sao Đức KITO đã đến. Những năm tháng nghi ngờ và bất tín đã tan biến mất như cơn bão đi qua. Ông quỳ gối trên tuyết rồi cầu nguyện, lời cầu nguyện đầu tiên: "Cảm tạ Thiên Chúa đã đến trong hình hài con người hầu cứu thoát chúng con khỏi cơn bão cuộc đời".

(Sưu tầm)

Cầu chúc mọi người một đêm Giáng Sinh đầy bình an và thật ý nghĩa!.

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

Màu mới

Thay mot mau moi cho blog cung hay phai khong ne, de thay doi mot chut gi do van quen nhin. Hom nay minh muon viet that nhieu nhung den gio phai di ngu rui, mong muon co luc nao do ranh roi de viet nhung cung ko duoc, den noi ma viet khong co dau luon ne. Ngay nao minh cung vao blog de xem co ai comment cho minh khong, hihi nhung cung van the, blog cua Khanh Vu het duoc quan tam rui chang ?. Phai doi phong cach thoi, cu buon mai cung dau thay doi duoc gi, viet gi do vui vui hay hay de moi nguoi doc thu gian thi hay hon nhieu phai khong ne. Minh se co gang, hen o bai viet sau nhe. May hom nay nghien cuu Java nhuc dau qua, co ban Thanh giup do cung do cuc phan nao, cam on nhe. Dem den va ngay moi lai bat dau hay vui len Vu nhe.

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2007

7 Secrets, EnglishClub.com

Secret #1: LEARN ABOUT WORD STRESS
Word Stress is golden key number one for speaking and understanding English. Word Stress is *very important*. You can try to learn about Word Stress. This is one of the *best* ways for you to understand spoken English - especially English spoken fast.
What is Word Stress?
Take 3 words: photograph, photographer and photographic, for example. Do they sound the same when spoken? No! They sound different, because *one* syllable in each word is "stressed" (stronger than the others).
PHOtograph
phoTOgrapher
photoGRAPHic
This happens in ALL words with 2 or more syllables: TEACHer, JaPAN, CHINa, aBOVE, converSAtion, INteresting, imPORtant, deMAND, etCETera, etCETera, etCETera
The syllables that are not stressed are 'weak' or 'small' or 'quiet'. Native speakers of English listen for the stressed syllables, not the weak syllables. If you use Word Stress in your speech, you will instantly and automatically improve your pronunciation andyour comprehension.
If you have an English teacher, ask her to help you understand Word Stress. Try to hear the stress in words each time you listen to English - on the radio, or in films for example. Your first step is to *hear* and recognise it. After that, you can *use* it!
Secret #2: SENTENCE STRESS
Sentence Stress is golden key number two for speaking and understanding English. With Sentence Stress, some *words* in a sentence are "stressed" (loud) and other words are weak (quiet). Look at the following sentence:
We want to go.
Do we say every word with the same stress or force? No! We make the important words *big* and the unimportant words small. What are the important words in this sentence? Yes, you're right: WANT and GO.
We WANT to GO.
We WANT to GO to WORK.
We DON'T WANT to GO to WORK.
We DON'T WANT to GO to WORK at NIGHT.
It's impossible to explain everything about Sentence Stress in this email. The important thing for you is that you know it exists and try to learn about it. Sentence Stress is *very important*!

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2007

Một.. và thêm một

Một

Một... nỗi buồn vô cớ
Một... nỗi nhớ vô hình
Một... mối tình thầm lặng
Một... hy vọng mong chờ

Một... phép màu cổ tích
Một... gặp gỡ tình cờ
Một... nét mặt thờ ơ
Một... nỗi mừng cố nén

Một... sẽ đi đến đâu
Một... cũng không không biết nữa

Thêm một

Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm một tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm một phiền toái thay

Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thể nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi

Nhận thêm một thiếp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một lắm điều hay.

Trần Hòa Bình

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Người Thứ Hai

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con, anh ấy là của Mẹ
Anh ấy có thể yêu con suốt một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời, anh ấy yêu Mẹ, Mẹ ơi

Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời

Hình bóng Mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là nguời đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con nhiều hơn nhớ Mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ cả đời anh

Con chỉ là cơn mưa mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho Mẹ mà thôi

Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời
Mà cũng có thể chia tay ngay ngày mai, có thể ...
Nhưng anh ấy suốt đời yêu Mẹ
Dù thế nào, con cũng chỉ thứ hai.

Xuân Quỳnh

Em bảo anh đi đi!

Em bảo anh đi đi

Sao anh vội đi ngay

Em bảo anh đứng lại

Sao anh không ngoảnh đầu

Sao anh luôn nghe lời

Lời của em khi ấy

Sao không nhìn mắt em

Nơi em luôn nói thật.

Con gái là thế ấy

Nói không lại là có

Nói ghét thật là yêu

Trong những lúc dỗi hờn.

Vậy sao anh không biết

Nhìn sâu vào mắt em

Nơi tâm hồn em đó

Vẫn mãi thật với anh.

(Bài này cũng hay nữa híc híc)

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2007

Có một thời

Có một thời anh là của riêng em

Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt

Anh nhìn em, những gì em cảm nhận

Tất cả giành cho em - cho riêng em

Có một thời em chẳng thể lãng quên

Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế

Em nhỏ bé núp bóng anh che chở

Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm

Ôi đâu rồi thời đó của riêng em

Hoa - mây - gió - ánh mặt trời bé nhỏ

Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng

Gió xôn xao cứ đùa gọi yêu em

Ngày tháng ơi cho em được cầu xin

Cho em về với tháng ngày xa xưa ấy

Dẫu vẫn biết tình yêu không dễ vậy

Ai trả em về

Thời ấy của riêng em!

Thơ Đinh Thu Hiền

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2007

Hoài Niệm

Ngày ấy có một đôi bạn thân rất thân, cùng học chung, cùng chơi chung và rồi cùng ra trường, cùng hòa mình vào cuộc sống và mỗi người đã có một cuộc sống riêng. Những tưởng rằng tình bạn của đôi bạn ấy sẽ thăng hoa và gắn bó với nhau mãi. Tình bạn ấy đã tan vỡ như bong bóng xà phòng, cô bạn nọ vẫn còn ngơ ngác và không khỏi đau buồn khi nhớ lại, đành để người bạn ấy ra đi và tan vào không khí, vì chẳng thể làm gì được. Mọi tin tức về nhau cô bạn nọ vẫn biết và chỉ biết vui khi cô bạn kia vui và buồn khi nghe tin không hay vể cô ấy. Bây giò cô bạn kia có lẽ đã tốt hơn và đã chọn được người nào đó để chia sẻ. Đôi khi nghĩ lại vẫn thấy thật đau xót, nhưng nếu như thế là tốt thì cô ấy luôn chúc cho bạn mình hạnh phúc mãi mãi . Cô bạn nọ chỉ muốn cho người bạn kia biết một điều là tất cả không như người bạn đó đã suy nghĩ .

Chuyện buồn nhỉ, mong là mọi người đều hạnh phúc và không buồn như cô bạn này. Hãy cố gắng lên bạn, mỗi một biến cố cuộc đời sẽ dạy cho bạn nhiều điều hay đấy. Có một người đã nói rằng khi vấp ngã thì đừng vội trách mặt đất ghồ ghề mà hãy nghĩ đó là điểm tựa để ta chống tay đứng lên . Thật hay phải không ?

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2007

Change Your Attitude... and You Change Your Life

Chúc mọi người một ngày mới bình an và hạnh phúc, sáng nay bước chân lên công ty sớm thật, Bùi Nhi chở đi mà. Mình vẫn cứ viết blog và có ai đó vào xem blog thì biết rằng mình còn được nhớ đến. Hôm qua vô tình vào xem blog của một người bạn cũ, thấy bài viết có lần giành cho mình đâu mất rùi, lòng thấy buồn quá, biết làm sao được nhỉ. Đôi lúc ngồi ngẫm nghĩ không biết mình nên cư xử thế nào cho phải, cho có thể không làm buồn lòng bất cứ một ai, thật khó. Mình nghĩ đến rồi thở dài buồn bã, chợt giật mình còn nhiều chuyện phải làm quá. Mong cho tất cả những người mà mình đã quen biết hãy sống thật hạnh phúc dù họ đi theo con đường nào, dù có còn nhớ đến mình nữa hay không. Cuộc sống còn rất nhiều điều đẹp đẽ mà tạo hóa ban tặng, hãy cho chính mình một cơ hội để thay đổi và đón nhận, đừng buồn phiền nữa mọi người nhé.

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

Ngày ấy!

Lâu rồi không viết blog, chẳng biết cảm xúc chạy đâu hết, ngày 1-9-2007 V cùng các chị đi Suối Tiên, có 4 chị em thôi nhưng cũng vui, lâu rồi không đi xe buýt (chính xác là từ khi không còn làm ở siêu thị Smiling), mới xuống xe là ai cũng mệt phờ râu, ngồi 1 tiếng rưỡi lận mà. Mấy chị em nhà V đi với mục đích thưc tập trang điểm và chụp hình là chính (hi hi). Trong khi người ta đến nới đi long vòng chơi thì 4 chị em V ngồi bày đồ nghề ra trang điểm. Đem một thùng đồ nghề trang điểm, tưởng là trang điểm cô dâu chứ hihi, người ta đi chơi mấy vòng, trở lại vẫn còn trang điểm. Xong là cũng 11 giờ . Vác đồ đi kiếm chỗ chụp hình, hi hi vậy mà ai cũng xung lắm, vào cảnh là cười toe. Ăn trưa xong, “chặm” lại rùi đi tiếp. Mấy chị em nhà V chơi với nhau thui cũng vui lắm rồi, thừa cơ hội ba má không có nhà, mấy chị em mua hơn 1 kg tôm về hấp bia, được một bữa tưng bừng khói lửa luôn. Ghi lại để sau này còn nhớ lại mà vui vui phải ko?

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Hai sắc hoa ti-gôn



Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn

Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ đến với yêu đương.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”.

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”.

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai.

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Thơ T.T.KH

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2007

Thơ tình sưu tầm

Ai đã từng xem phim "người tình Tần Thủy Hoàng" chắc cũng không khỏi tiếc thương cho cô A Phòng xinh đẹp phải không. Vũ thích nhất là những câu thơ trong phim, post lên để mọi người đọc heng .

Tâm Sự Tần Vương

Gió cuốn đi tháng năm dài đăng đẳng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe chịu hỏi chịu trông
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thật
Khiến ta cuồng si khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ tình
Nếu suốt đời buôn ba lặn lội
Mà vẫn không giữ được người tri kỷ hồng nhan
Thì dù cho có nắm được cả giang san
Vẫn cảm thấy xót xa ân hận
Muốn tỏ mặt anh tài
Lòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệ
Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ mong
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tỉnh cảm mênh mang .

Nỗi lòng A Phòng

Ngày tháng cũ mịt mờ như trong mộng
Người thân yêu xa mãi tận chân trời
Thế gian này phản phúc biết bao nhiêu
Sao người nỡ quên đi tất cả
Tình yêu đầu ngây thơ chân thật
Có thể nào sống lại với ta
Như biển sâu tình khiến ta đau đớn
Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương
Dứt không được hình anh trong tâm khảm
Đừng bỏ đi hạnh phúc của ngày mai
Đời cô tịnh là điều căng go nhất
Đửng chờ đợi tháng năm quay đầu lại
Dứt không ra nỗi đau khổ tình đời
Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa
Hoa nở xuân về mà tình đã ra đi
Để tim ta vấn vương bụi trần thế.

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

Mưa!

Một năm qua đi với bao kỉ niệm vui buồn và đổi thay, nhìn lại chỉ còn là những kỉ niệm, tôi nghĩ lại mà không khỏi chạnh lòng. Có phải người ta sẽ thật buồn khi nhớ lại những kỷ niệm vui nhưng không thể sống lại với nó, hay nhìn lại thực tại có nhiều thứ thay đổi quá không?. Bây giờ khi ra trường mới biết tại sao người ta nói kỷ niệm thời đi học chằng ai nói kỷ niệm thởi lấy chồng hay …

Hôm qua trời mưa xối xả như trút nước thế mà mình lại không mang nón, với cặp mắt kiếng cận tôi ko thể lái xe tiếp được, tắp vào mái hiên bên đường nhìn trời mưa, thấy mưa rơi ngoài đường mà trong long lạnh căm, cảm giác đau khó tả vì trời mưa thì nhiều kỉ niệm lắm ….

Sáng mở mắt dậy thì trời cũng lại mưa, tin bão ở đâu đó nghe thất não nề. Cuộc sống có những ngày nắng đẹp và những ngày thật u ám, phải có cả hai thì mới là cuộc sống phải không nào. Tôi thức dậy và tự nói với mình : hãy cố gắng, hãy cố gắng!!!

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

Lời chúc dễ thương

Mong bạn thao thức đêm dài để quý ánh nắng ban mai

Mong bạn gặp cơn mưa để quý những ngày nắng đẹp

Mong bạn bận rộn để trân trọng những giây phút thảnh thơi

Mong bạn có lúc thật buồn để cảm nhận giá trị niềm vui

Mong bạn nếm trải nỗi đau để biết chia sẻ với những người đồng cảnh

Mong bạn đôi lần vấp ngã để trải nghiệm thấy mình lớn khôn

Mong bạn có lần mất mát để biết ơn những gì đang có

Mong bạn khóc được để xóa nhòa tổn thương mang theo thời gian

Mong bạn giữ được ký ức tình yêu qua bão tố cuộc đời

Mong bạn sống thật lòng ngày gặp mặt để thanh thản khi nói lời chia tay


Thứ Tư, 4 tháng 7, 2007

Quà tặng cuộc sống

Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86.400 USD.

Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày nay qua ngày khác.

Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày. Bạn sẽ phải làm gì? Sử dụng hết số tiền đó, Dĩ nhiên!!!!

Mỗi người trong chúng ta đều có 1 ngân hàng như vậy.

Tên ngân hàng là THỜI GIAN. Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây.

Và mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt. Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản. Cũng không cho phép bạn bội chi.

Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn. Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày. Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày, người bị mất chính là bạn.

Không có chuyện quay lại ngày hôm qua. Không có chuyện tiên trước cho “ngày mai”. Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay.

Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó, để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất! Đồng hồ vẫn đang chạy. Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.

Để biết được giá trị của MỘT NĂM, hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.

Để biết được giá trị của MỘT THÁNG, hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.

Để biết được giá trị của MỘT TUẦN, hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.

Để biết được giá trị của MỘT GIỜ, hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.

Để biết được giá trị của MỘT PHÚT, hãy hỏi một người bỏ lỡ chuyến tàu.

Để biết được giá trị của MỘT GIÂY, hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.

Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY, hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic.

Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có! Và hãy nên quý thời gian hơn nữa bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn, đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn. Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả.

Ngày hôm qua đã là lịch sử.

Ngày mai là một bí ẩn. Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là Present!!!(có nghĩa là Hiện nay, mà cũng có nghĩa là Quà tặng).

Bạn bè thật sự là một loại nữ trang quý hiếm.

Họ khiến bạn mỉm cười và khuyến khích bạn thành công.

Họ lắng nghe bạn, họ chia sẻ với bạn những lời khen tặng,và họ luôn muốn mở trái tim ra với chúng ta.

Hãy gởi những lời này đến với ai mà bạn xem như BẠN MÌNH. Và nếu những dòng này lại trở về với bạn, bạn ắt biết rằng bạn đang có một vòng tròn bạn hữu.

Khò khò ....

Hôm nay buồn ngủ kinh khủng, tôi định không viết blog nhưng nếu không viết thì có lẽ sẽ gật một cái rầm trước máy vi tính mất thôi. Cảm giác bây giờ giống hồi học môn phân tích thiết kế của thầy Kiệt, ngồi ngay bàn nhất mà gật liên tục (po tay). Cứ tưởng đi làm rồi thì phải khác chứ ai dè còn tệ hơn vì chẳng có ai nhắc nhở kêu tỉnh lại. Mấy bữa nay sếp kêu research mà chữ chạy lên chạy xuống một hồi là cơn buồn ngủ lại hiện về. Cầu cứu tứ phía nhưng vô vọng thôi đành viết blog, giải pháp cuối cùng nhưng xem ra cũng hiệu quả he he. Hôm nay là ngày 4-7 còn 20 ngày nữa là kỉ niệm cái ngày cả nhóm luxubu "lên dĩa" để bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Mấy ngày này nhớ ko lầm thì ăn mì gói sào bắp sú ở nhà Bùi Nhi hoài áh hi hi. Tôi nghĩ lại để có cái ngày ngồi trên công ty ngủ gật như hôm nay thật là cực khổ biết bao!! Thôi tỉnh dậy thôi phía trước còn biết bao thứ để học hehe !!! Tỉnh rùi hi hi

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2007

Đừng bao giờ quên

Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn muốn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ.

Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hãy hiểu, hãy dũng cảm… bạn sẽ thành người mạnh mẽ.

Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai. Bạn hãy vươn đến đỉnh cao và giá trị của chính mình.

Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề quá nghiêm trọng – hãy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc.

Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở bên nhau.

Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện đến một vì sao. Và đừng bao giờ quên… chúng ta đặc biệt đến thế nào!

Buồn !!!!

Hôm nay trong lòng buồn khó tả, chẳng thể làm gì để thoát khỏi tình trạng lúc này, may ra viết blog sẽ giải tỏa bớt. Có lẽ đời người ai cũng phải có ít nhất một lần hối tiếc vì đã để vụt mất một thứ gì đó thật quan trọng và có ý nghĩa đối với mình phải không ? Tôi đã từng nghĩ mình sẽ là trường hợp ngọai lệ vì tôi luôn cố gắng hết sức để gìn giữ những gì mình yêu quý nhưng …. Biết làm sao nhỉ, có lẽ trong lòng tôi sẽ luôn có một khoảng trống mà chẳng ai lấp đầy được . Trách ai bây giờ, trách tôi vụng về hay người ấy quá vô tình, không đúng tất cả đều có lỗi và giờ đây ở bất cứ đâu tôi cũng mong bạn ấy hạnh phúc. Dù rắng giờ đây có lẽ đã quên mất tôi !!!! Phải “Dù đêm rất dài, bình minh cũng sẽ xuất hiện ”, tôi luôn tự an ủi mình như thế …..

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2007

You've Got A Friend

When you're down and troubled
And you need some loving care
And nothing, nothing is going right
Close your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darkest night
Khi bạn thất vọng và lo lắng
Bạn cần một chút quan tâm
Trong khi không có gì, không có gì là tươi đẹp
Hãy từ từ nhắm mắt lại và nghĩ tới tôi
Tôi sẽ đến ngay khi chợt thấy lòng mình thổn thức
Ở bên bạn cho để làm bầu trời trong bạn sáng lên ngay cả những đêm đen tối nhất.

You just call out my name
And you know wherever I am
I'll come running to see you again
Winter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And I'll be thereYou've got a friend
Bạn chỉ cần gọi tên tôi
Và bạn biết đấy dù tôi có ở nơi đâu
Tôi cũng sẽ chạy thật nhanh để lại nhìn thấy bạn
Dù đó có là mùa đông, mùa xuân, mùa hạ hay mùa thu
Tất cả những điều bạn cần làm là thầm nhắc tới tôi
Và tôi sẽ ở đó
Bạn có một người bạn mà

If the sky above you
Grows dark and full of clouds
And that old north wind begins to blow
Keep your head togetherAnd call my name out loud
Soon you'll hear me knocking at your door
Nếu bầu trời trên cao kia có u ám, ngập mây mù che phủ
Và những cơn gió buốt giá phương bắc có thổi tới
Bạn chỉ cần giữ bình tĩnh
Và gọi to tên tôi
Chẳng bao lâu bạn sẽ nghe tiếng tôi gõ cửa

You just call out my name
And you know wherever I am
I'll come running to see youWinter, spring, summer or fall
All you have to do is call
And I'll be there
Bạn chỉ cần gọi tên tôi
Và bạn biết đấy cho dù ở bất cứ nơi nào
Tôi cũng sẽ chạy thật nhanh để lại nhìn thấy bạn
Dù mùa đông, xuân, hạ hay thu
Tất cả những điều bạn cần làm là thầm nhắc tới…
Và tôi sẽ ở đó

Ain't it good to know that you've got a friend
When people can be so cold
They'll hurt you,and desert you
And take your soul if you let them
Oh,but don t you let them
Thật tốt làm sao khi tôi biết bạn đã có một người bạn
Khi mà con người có thể lạnh lùng như vậy
Người ta sẽ làm tổn thương, sẽ bỏ rơi bạn
Và lấy mất linh hồn bạn… Nếu bạn để họ làm thế
Đừng.!!

You just call out my name
And you know whenever I am
I'll come running to see you again
Winter,spring,summer or fall
All you have to do is call
And I'll be there
You've got a friend
Bạn chỉ cần gọi tên tôi
Và bạn biết đấy dù tôi có ở nơi đâu
Tôi cũng sẽ chạy thật nhanh để lại nhìn thấy bạn
Dù đó có là mùa đông, mùa xuân, mùa hạ hay mùa thu
Tất cả những điều bạn cần làm là thầm nhắc tới tôi
Và tôi sẽ ở đó
Bạn có một tình bạn mà!

Carole King

Sự bình yên

Một vị vua treo giải thưởng nghệ thuật cho nghệ sĩ nào vẽ được bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có 2 bức và ông phải chọn lấy 1.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim đang an nhiên đậu trên tổ của mình... Bình yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên."

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

Ngày đầu tiên !!

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi viết blog, chằng biết sẽ viết gì đây, trình độ văn chương thì cũng đủ đậu qua mấy năm phổ thông thôi hi hi , vậy mà lòng thì cứ háo hức muốn viết, trước mắt là cho mình mình đọc thôi hehe.

Không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá, giờ đã thành con nhỏ 23 tuổi rùi, sắp già mất tiêu rùi, mà vẫn còn con nít quá . Nhận thức có lớn hơn một tý nhưng khả năng chịu áp lực cuộc sống thì còn yếu quá, thế mới hiểu tại sao con người phải lớn lên, phải gặp khó khăn thì mới trưởng thành được.

Trải qua 4 năm đại học tưởng là mình cũng thâm hậu lắm, với một mình tôi thôi thì điều đó thật lớn lao, tôi cũng lớn hơn nhiều tử đó, trải qua thật nhiều chuyện và nhìn lại tui vẫn phải công nhận mình thâm hậu . Vì sao ư? ,có lẽ vì tôi từ nhỏ đã rất yếu ớt và nhút nhát, giờ thì khác rùi, bên ngoài có vẻ nhỏ bé thôi nhưng cũng đã cứng rắn hơn nhiều rùi. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi cảm nghiệm đầy đủ cả buồn vui cay đắng. Giờ đây bạn bè tôi mỗi người làm một nơi nhưng tất cả hầu như đều ở lại đất Sài Gòn này, tôi phải cám ơn cả mảnh đất này đã giữ chân các bạn lại bên tôi, để khi buồn có thể gọi Linh oi ,Oanh oi, Nhi oi ,Vy ơi , Huệ ơi ..... đi uống cà fe hay hát karaoke....Cám ơn ba mẹ tôi thật nhiều, giờ đây tôi đã lớn, nhìn lại ba mẹ ngày một cao tuổi hơn càng thấy thương hơn, đến bây giờ, sau khi trải qua thật nhiều chuyện từ cuộc sống bên ngoài tôi mới hiểu mái ấm gia đình quan trọng với mình biết bao, đó là chỗ dựa vững chắc nhất ko gì so sánh bằng ... Mong tất cả mọi người dủ làm gì hãy luôn hướng về gia đình mình nhé !!!

Mới vào mà nói nhiều quá, hôm nay thứ bảy mà mọi người về hết mình thì còn ở công ty ko biết làm gì thôi cứ để cảm xúc tuôn ra thôi ...

Cà phê và tách

Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình.

Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo. Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê cho mình.

Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mới bắt đầu từ tốn:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách. Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việc hưởng thụ cuộc sống.

Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

(trích từ http://www.viet1net.com/)

Tái ngộ !!

Hôm qua, tình cờ tôi đang buồn, gặp Vy ,Hiền rủ đi ca thế là đi luôn, rủ mãi cũng được 5 đứa: Hiền, Vy, Vũ, Hoa, Nhi . Vửa gặp nhau thì không cầm lòng được nói quá chừng luôn. Tôi thì ít nói nhưng nghe các bạn nói thì cười thôi cũng hết giờ rùi . Ai cũng đói meo thế là rủ nhau ăn hủ tiếu gõ, cái quán gần trường Hùng Vương, vừa ăn vừa nói rôm rả hẳn lên khiến cho lòng tôi cũng cảm thấy ấm lại. No rùi , cả bọn rủ nhau vào Hổng Thúy, điểm hẹn karaoke muôn thuở của nhóm luxubu. Hát ca giành giựt vui thiệt là vui . Đúng là có bạn bè hạnh phúc thật !!!