Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2007

Ngày đầu tiên !!

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi viết blog, chằng biết sẽ viết gì đây, trình độ văn chương thì cũng đủ đậu qua mấy năm phổ thông thôi hi hi , vậy mà lòng thì cứ háo hức muốn viết, trước mắt là cho mình mình đọc thôi hehe.

Không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá, giờ đã thành con nhỏ 23 tuổi rùi, sắp già mất tiêu rùi, mà vẫn còn con nít quá . Nhận thức có lớn hơn một tý nhưng khả năng chịu áp lực cuộc sống thì còn yếu quá, thế mới hiểu tại sao con người phải lớn lên, phải gặp khó khăn thì mới trưởng thành được.

Trải qua 4 năm đại học tưởng là mình cũng thâm hậu lắm, với một mình tôi thôi thì điều đó thật lớn lao, tôi cũng lớn hơn nhiều tử đó, trải qua thật nhiều chuyện và nhìn lại tui vẫn phải công nhận mình thâm hậu . Vì sao ư? ,có lẽ vì tôi từ nhỏ đã rất yếu ớt và nhút nhát, giờ thì khác rùi, bên ngoài có vẻ nhỏ bé thôi nhưng cũng đã cứng rắn hơn nhiều rùi. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi cảm nghiệm đầy đủ cả buồn vui cay đắng. Giờ đây bạn bè tôi mỗi người làm một nơi nhưng tất cả hầu như đều ở lại đất Sài Gòn này, tôi phải cám ơn cả mảnh đất này đã giữ chân các bạn lại bên tôi, để khi buồn có thể gọi Linh oi ,Oanh oi, Nhi oi ,Vy ơi , Huệ ơi ..... đi uống cà fe hay hát karaoke....Cám ơn ba mẹ tôi thật nhiều, giờ đây tôi đã lớn, nhìn lại ba mẹ ngày một cao tuổi hơn càng thấy thương hơn, đến bây giờ, sau khi trải qua thật nhiều chuyện từ cuộc sống bên ngoài tôi mới hiểu mái ấm gia đình quan trọng với mình biết bao, đó là chỗ dựa vững chắc nhất ko gì so sánh bằng ... Mong tất cả mọi người dủ làm gì hãy luôn hướng về gia đình mình nhé !!!

Mới vào mà nói nhiều quá, hôm nay thứ bảy mà mọi người về hết mình thì còn ở công ty ko biết làm gì thôi cứ để cảm xúc tuôn ra thôi ...

Cà phê và tách

Một nhóm bạn học nay thành đạt rủ nhau về thăm thầy cũ. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu kể lể, than phiền về những sức ép trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nghe vậy, người thầy vào bếp lấy cà phê mời học trò cũ của mình.

Ông đem ra rất nhiều những chiếc tách khác loại: chiếc bằng sứ, chiếc bằng nhựa, chiếc thủy tinh, chiếc thì bằng pha lê, một vài chiếc trông rất đơn sơ, vài chiếc đắt tiền, vài chiếc khác lại được chế tác cực kỳ tinh xảo. Người thầy bảo những "người thành đạt" tự chọn tách và rót cà phê cho mình.

Sau khi mỗi người đều đã có một tách cà phê, người thầy đáng kính mới bắt đầu từ tốn:

- Nếu các em chú ý thì sẽ nhận ra điều này: ai cũng chọn những chiếc tách đắt tiền, chẳng ai thèm màng đến những chiếc tách nhựa giá rẻ cả. Có lẽ các em sẽ cảm thấy điều này thật bình thường vì ai chẳng muốn chọn cho mình cái tốt nhất, nhưng điều ấy lại chính là nguồn cơn của mọi vấn đề rắc rối trong cuộc sống của các em.

Các em à, những chiếc tách kia đâu có làm ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Tất cả những gì các em cần là cà phê chứ không phải là tách. Thế mà thường thì các em chỉ chăm chăm lo kiếm những chiếc tách tốt nhất, rồi sau đó còn liếc mắt qua người bên cạnh để xem tách của họ có đẹp hơn tách của mình không.

Hãy suy ngẫm điều này nhé: cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc và địa vị xã hội chính là những chiếc tách. Và những "chiếc tách" này không hề xác định hay ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống chúng ta. Đôi khi do cứ mãi để ý vào những "chiếc tách hư danh" mà chúng ta bỏ lỡ việc hưởng thụ cuộc sống.

Món quà mà Thượng đế ban tặng cho con người là cà phê chứ không phải tách. Vậy thì cứ thoải mái nhâm nhi cà phê của mình và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.

(trích từ http://www.viet1net.com/)

Tái ngộ !!

Hôm qua, tình cờ tôi đang buồn, gặp Vy ,Hiền rủ đi ca thế là đi luôn, rủ mãi cũng được 5 đứa: Hiền, Vy, Vũ, Hoa, Nhi . Vửa gặp nhau thì không cầm lòng được nói quá chừng luôn. Tôi thì ít nói nhưng nghe các bạn nói thì cười thôi cũng hết giờ rùi . Ai cũng đói meo thế là rủ nhau ăn hủ tiếu gõ, cái quán gần trường Hùng Vương, vừa ăn vừa nói rôm rả hẳn lên khiến cho lòng tôi cũng cảm thấy ấm lại. No rùi , cả bọn rủ nhau vào Hổng Thúy, điểm hẹn karaoke muôn thuở của nhóm luxubu. Hát ca giành giựt vui thiệt là vui . Đúng là có bạn bè hạnh phúc thật !!!