Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

Ghi lại để nhớ!

Thời gian nhanh quá, hôm qua mình mới đi gặp lại bạn bè cũ, vậy là đã 15 năm từ ngày bước chân vào đại học. Các bạn đã rất thành đat, mình cảm thấy mừng cho các bạn. Đôi chút chạnh lòng vì sau bao năm mình vẫn không phát triển sự nghiệp lắm và so sánh về kinh tế thì mình cũng ko bằng các bạn. Nhưng bản thân mình biết mình đang có những gì và mỗi ngày qua đi minh luôn biết ơn điều đó. Ông xã rất tốt vì thương con, thương vợ hay bệnh mà anh đã làm rất nhiều thứ, từ việc giặt đồ, đi mua đồ ăn, làm trái cây, hầm xương gà cho con anh làm hết. Và bây giờ việc cho con ăn ba cũng làm giỏi hơn mẹ luôn. Mẹ thấy mình sao thật bé nhỏ và vô dụng thế. Ở nhà ngoại nên mẹ cũng chẳng phải nấu cơm, chỉ có việc chăm con một chút khi làm về mà sao có hôm mẹ không làm nổi. Mẹ biết ba hi sinh rất nhiều. Bây giờ mỗi ngày ba còn pha nước chanh mật ong cho mẹ uống để không bị suyễn. Mẹ chỉ mong căn bệnh này đừng lấy hết sức lực của mẹ, để mẹ có thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ và một người vợ trong gia đình. Lại môt năm nữa sắp đến, mẹ cám ơn Chúa ban cho con một gia đình  nhỏ, còn đó nhiều nỗi  lo và  những điều chưa hoàn hảo, nhưng với mẹ ba đã là người chồng tuyệt vời nhất rồi. Mẹ sẽ cố gắng rèn luyện sức khỏe, làm việc và chăm sóc gia đình chúng ta. Cảm ơn ba vì tất cả. Mẹ tự nói với mình hãy cố gắng lên nào. Hy vọng mẹ có thể làm được.

Không có nhận xét nào: